Anh ak ! Tìm thấy rùi thì còn phải nắm giữ

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014
Vậy đó, giấc mơ và câu chuyện đều dạy cho tôi thấy, phải giữ lấy thật chặt những gì mà cuộc sống đã ban tặng trước khi quá muộn. Chúng ta rồi cũng có những phút xáo lòng, không thể kiểm soát được tình cảm của mình. Hãy luôn nhắc bản thân kiên định!



Màn đêm đặc quánh như bao vây lấy tôi, lầm lũi bước trong cái lạnh tê tái trên con đường không có bóng người. Phải định hình một lúc, tôi mới nhận ra mình đang lạc đường, tôi bước đi trong cảm giác sợ hãi mếu máo gọi tên anh, tôi không thể nhớ tại sao tôi có mặt ở nơi lạ lẫm này, điều duy nhất tôi ý niệm được là tôi đang trơ trọi giữa một nơi mà phía trước hay phía sau đều không rõ hướng về đâu.

Đột nhiên một chàng trai đứng trước mặt tôi  nói một chất giọng điềm đạm  nhưng đầy tin tưởng: “ Theo tôi!”. Ánh đèn đường rọi xuống  đủ để tôi thấy một gương mặt  đẹp đẽ với sống  mũi cao, vầng  trán  rộng và đôi mắt buồn đến vời vợi.

Chỉ bởi một câu nói, anh ta  nhanh chóng quay đi  Tôi vội bước theo anh ta, mong muốn được che chở khiến tôi giống như một cây thân mềm èo uột, gió thôi phía bên nào nghiêng bên đó trong đầu bộn bề suy nghĩ mông lung…

Chợt điện thoại rung, giọng anh  hốt hoảng: “ Anh nói em đợi anh mà em đi đâu …?” Anh chưa nói hết câu thì điện thoại tôi sập nguồn. Tôi toan quay đầu  tìm lại anh thì có bàn tay nắm lấy tay tôi. Anh ta nhìn thẳng vào mắt  tôi: “ Tôi yêu em và cần em tới nơi này với tôi dù chỉ một lúc thôi!”. Ánh mắt anh ta như thôi miên tôi, tôi tiếp tục bước theo anh ta trên con đường đầy mưa tuyết.

Tay người ấy nắm lấy tay tôi một cảm giác ấm áp, tôi không thể giật ra khỏi bàn tay như có ma lực ấy. một tay tôi nắm tay người ấy, một tay cho vào túi áo. Chợt tôi thấy có vật lạ! Đôi găng tay của anh! Tôi thường quên và anh hay đưa cho tôi đôi găng của anh. Anh quan tâm chăm sóc tôi vậy mà tôi vì phút nông nổi mà đi theo chàng trai lạ này. Không thể như vậy được! Tôi đã sai…

Tôi quay đầu bỏ chạy như trốn tránh cái cảm giác tội lỗi đang đeo bám. Dòng nước mắt nóng bỏng chảy xuống đôi má đã tê tái vì những cơn gió đang táp thẳng vào khuôn mặt nguyên những sự dằn vặt hằn in.

Tôi cứ mải miết chạy…và chạy… thật kì diệu tôi thấy anh!

Anh đang ngồi đó, tựa lưng vào chiếc ghế đá vào đôi mắt nhắm nghiền Những bông tuyết phủ một lớp dầy trên người anh, đậu lên tóc anh. Chạm vào người anh, tôi thấy lạnh cóng và dường như chẳng hề tồn tại một chút sức sống nào.Tôi hốt hoảng lay anh dậy nhưng không nhận được một phản ứng nào từ anh...

Tôi choàng tỉnh giấc, định thần lại thì ra đó chỉ là một giấc mơ nhưng nó đáng sợ đến nhường nào. Tôi mong không bao giờ gặp lại giấc mơ đó nữa.

Có vẻ như, chàng trai tôi gặp trong mơ rất giống người tôi gặp trong quán cà phê- chàng trai có một gương mặt  đẹp đẽ với sống  mũi cao, vầng  trán  rộng và đôi mắt buồn đến vời vợi; nụ cười hiền của anh cũng không thể giấu được nỗi buồn nào đó đang thấp thoáng trong đôi mắt kia.

Tôi đang bận rộn với tập bản thảo công việc trên máy tính nhưng cũng không thể không liếc nhìn người ấy. Dù chỉ gặp thoáng qua, ấn tượng về con người ấy quá sâu sắc đối với tôi, và giờ nó “ám ảnh” giấc mơ của tôi.

Nhưng việc nhìn ngắm chỉ là một biểu hiện của lòng yêu cái đẹp thôi phải không? Con người mà, có ai không yêu cái đẹp?

Tôi tự biện hộ cho bản thân như thế đúng không nhỉ? Không đúng lắm mà cũng không sai lắm thì phải… nhưng tôi hiểu rõ tình yêu đích thực tôi nắm giữ ở hiện tại là điều vô cùng quý giá, “tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau” tôi bằng lòng và đương nhiên tôi hạnh phúc dù là thứ hạnh phúc đầy thương tích…

Nằm suy nghĩ một lúc, tôi thấy khó ngủ. Cầm một cuốn sách lên đọc, tôi gặp một câu chuyện có điểm gì đó hơi tương đồng với suy nghĩ đang diễn ra trong tâm trí tôi.

Câu chuyện ấy kể về một cô gái có ý định tự tử.Cô trèo lên một tòa nhà khá cao từ thang sắt trên tường, phía dưới bao người khuyên nhủ rằng cô đừng nghĩ quẩn, rằng cuộc sống còn nhiều điều đau khổ hơn một tình yêu bị đổ vỡ, rằng trong cuộc sống này nhiều điều cần quan tâm như người thân.

Họ đã kể những tình cảnh khó khăn của họ với thái độ hết sức chân thành… Bằng mọi cách thuyết phục cuối cùng cô gái ấy không muốn tự tử nữa, nhưng khi trèo xuống cô run rẩy, sợ sệt. khác hẳn với cô lúc đầu với quyết tâm leo lên với ý định tự tử. Cô đã trượt chân và rơi xuống…

Vậy đó, giấc mơ và câu chuyện đều dạy cho tôi thấy, phải giữ lấy thật chặt những gì mà cuộc sống đã ban tặng trước khi quá muộn. Chúng ta rồi cũng có những phút xáo lòng, không thể kiểm soát được tình cảm của mình. Hãy luôn nhắc bản thân kiên định!


…Giờ anh ngủ ngon rồi, nhưng tôi vẫn cầm điện thoại lên và nhắn tin một tin ba chữ: “Em yêu anh” để bình minh sớm mai anh thức dậy sẽ đọc được điều mà trái tim tôi đang muốn thốt lên ngay lúc này… biết đâu ngày mai là một ngày kì diệu!

Có thể một món đồ băng pha lê sẽ có tuổi thọ lâu hơn những vật cứng hơn chúng, dẫu rằng chúng mong manh dễ vỡ. Có lẽ nguyên nhân chính là ở chỗ chúng được nâng niu.

Tôi sẽ cất tình yêu này vào ngăn chứa bí mật của trái tim mình và bảo vệ nó! Vì cánh tay tôi đã rã rời do nâng đỡ gượng nhẹ, món quà mong manh mà cuộc sống ban tặng đó nên tôi vô cùng quý trọng nó.
Chia sẻ bài viết ^^
Other post

All comments [ 0 ]


Your comments

Người đóng góp cho blog